Cuốn sách đưa ra một góc nhìn an nhiên, không dùng chỉ để đọc, mà để suy ngẫm và cảm nhận. Tĩnh Lặng, đáng để đọc dành cho tất cả mọi người, bởi ở chúng ta đang sống trong một thế giới huyên náo, ai cũng cần có cho mình những khoảng thời gian để được nghỉ ngơi. Cuốn sách cũng là một lựa chọn để làm quà tặng những người chúng ta yêu thương những người mà nên dành cho Khi Giê-ru-sa-lem Mới ngự xuống trên thế giới trong tiếng kèn, ánh sáng sẽ tràn ngập khắp bầu trời và mọi sự vật sẽ tĩnh lặng. - Chúa nhật, ngày 09 tháng 06 năm 2013, lúc 23:15 ánh sáng sẽ tràn ngập khắp bầu trời và lúc đó mọi sự vật sẽ tĩnh lặng trước âm thanh Chính khách Nhật mặc áo bầu để hối thúc đàn ông giúp vợ việc nhà. "Bạn không biết mình ồn ào tới mức nào đâu. Tiếng thở, quần áo sột soạn, khớp xoay chuyển và cả tiếng nuốt nước miếng đều phá yên sự tĩnh lặng", Job, người hướng dẫn viên nói. Sự tĩnh lặng Đến Tahoe, Nhật Tinh Anh thuê một du thuyền để tận hưởng những khoảnh khắc thư giãn tuyệt vời trên hồ suốt hai giờ. 'Nước hồ trong xanh, xa xa là những dãy núi tuyết trắng xóa và rừng thông khiến ai tới đây cũng được đắm chìm trong thế giới tĩnh lặng và mê hoặc', anh chia sẻ. "Tòa án luôn luôn đảm bảo nhiệm vụ của mình là giải thích chuyện gì đã xảy ra với hai người và đảm bảo rằng 2 người Việt Nam hiểu rõ quyền và lợi ích hợp pháp của mình". Về việc có nhiều tin đồn cho rằng nếu thiếu nữ người Anh làm đơn bãi nại và rút cáo buộc, 2 nghệ sĩ sẽ được "trả tự do" mà không gặp rắc rối nào, phía này nói với Thanh Niên: . Tĩnh lặng như ánh ngàn đời vẫn vậy. Dù thế gian có đổi dời như thế nào. Trăng vẫn tĩnh tại và dịu dàng toả sáng. Không quan tâm người đời biết đến hay không biết đến, khen hay chê. Trăng, vẫn làm việc của mình. Mang lại chút ánh sáng dịu dàng trong màn đêm tịch có lẽ cũng nên như vậy. Đừng vội lấy lý do vì nhân thế như này nên ta mới như vậy. Hãy học tập ánh trăng kìa. Luôn cho đi mà chưa từng phân biệt tốt xấu bao giờ 🍀🍀trang xuhuong xh moon Editor Ê Đê Ban Mê Bất kể vào lúc nào anh cũng sẽ không bỏ cô lại, lúc Tần Dữ nói lời hứa hẹn này, Bồ Thần đúng lúc cắn trúng một hạt nho khô trên bánh mì, hương vị chua chua ngọt ngọt tràn khắp đầu lưỡi. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn hứa ở tuổi này mơ mộng lại yếu ớt, giống như từng cái bong bóng xinh đẹp, hoàn toàn không cần tác động bên ngoài làm hỏng, sau khi toát ra năm màu rực rỡ thì sẽ tự tiêu tan. Bồ Thần biết rõ lời như vậy còn dễ vỡ hơn bong bóng, nhưng cô vẫn muốn tin anh. Cô lại tìm một hạt nho khô cắn lấy, yên lặng trả lời người trước mắt. Cô không biết nên nói gì. Vận may đời này của cô đều dùng để gặp anh. Tần Dữ cũng không cần đáp lại, anh chỉ muốn để cô hiểu rõ tâm ý của anh. Anh một lần nữa ra hiệu cho cô uống nước, nói “Chờ cậu ăn xong, tớ sẽ sắp xếp lại nội dung môn Toán hôm nay cho cậu.” Cô lên lớp hoàn toàn không nghe vào, anh đều nhìn thấy. Bồ Thần gật đầu, lần này không từ chối ý tốt của chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Cô cầm lấy ly nước, uống nửa ly, âm thầm thở một hơi thật dài, ngồi cáp treo cả buổi sáng, trong khoảnh khắc xấu hổ cuộc đời vô cùng ảm đạm, trong cái chớp mắt tiếp theo Tần Dữ lại trao cho cô những sắc màu rực rỡ. Lúc thầm mến Tần Dữ, cô không cần bất kỳ sự can đảm gì, nhưng mỗi một bước sau đó, mặc kệ là đối mặt với anh hay là đối mặt với nhiều ánh mắt trong lớp thì đều cần sự dũng cảm mà cô không tưởng tượng nổi. “Tại sao lại mất hồn rồi?” Tần Dữ lấy ly nước từ trong tay cô rồi đậy nắp lại. Bồ Thần gặm bánh mì, trong tay kia nắm chặt điện thoại, sau khi xoắn xuýt cô vẫn nói ra sự lo lắng của mình [Cậu không sợ người khác nói cậu à?] Cô sợ, cô không muốn anh trở thành đề tài câu chuyện cho người ta bàn tán lúc nhàm chán. Tần Dữ “Nói tớ cái gì? Nói tớ sao lại thích cậu à?” Nếu chỉ bàn tán đơn giản như vậy thì tốt rồi, nhưng chắc chắn là không phải. Bồ Thần [Nói không chừng còn khó nghe hơn.] Tần Dữ thấy không sao cả “Nếu như bọn họ cảm thấy tớ không bình thường thì đó là chuyện của bọn họ, tớ cũng không thể yêu cầu mọi người đều suy nghĩ giống tớ. Bồ Thần cậu đừng tự coi nhẹ chính mình, nam sinh thích cậu không phải chỉ có một mình tớ, bọn họ không dám thừa nhận mà thôi.” Bồ Thần chưa từng cảm thấy mình có sức hấp dẫn lớn như vậy, cho nên lúc anh nói có rất nhiều nam sinh thích cô, cô có chút dở khóc dở cười [Không cần an ủi tớ đâu.] “Cậu cho là tớ an ủi cậu? Ngay cả tớ cũng thích cậu, cậu tự ngẫm lại xem cậu làm cho người ta thích tới mức nào.” “...” “Cậu không cần phải lo lắng người khác chê cười tớ, tớ hoàn toàn không thèm để ý. Bọn họ trêu chọc tớ ở sau lưng là bởi vì tớ đẹp, học giỏi, lại có tiền, nếu không người khác sẽ không chú ý đến tớ như thế.” “...” Bồ Thần nâng điện thoại, không có đường nào để gõ chữ đáp lại anh. Tần Dữ lại mở một gói bánh mì, mùi vị của cái này còn ngon hơn cái bánh mì nho khô vừa rồi, anh để ở bên cạnh cho cô ăn. Anh hỏi “Còn có gì lo lắng không? Nói hết luôn một lần nào.” Bồ Thần chậm rãi lắc đầu. Tần Dữ không yên lòng, sợ cô giấu nỗi buồn trong lòng. Chuyện mà anh vốn dằn xuống đáy lòng không muốn nhắc đến, anh lấy ra cho cô giải sầu “Lúc đầu tớ chuyển trường là bởi vì đã xảy ra chuyện mà trong mắt người khác, tớ không tiếp tục ở trường cũ được nữa, tớ không thèm để ý bạn học bàn tán tớ như thế nào, là người trong nhà cảm thấy tớ không chuyển trường thì không được, trong lúc tớ nằm viện bọn họ đã làm thủ tục chuyển trường, tìm trường học tốt mới cho tớ.” Bồ Thần ân cần nói [Cậu bị thương ở đâu?] Tần Dữ chỉ vào phần bụng “Trúng mấy nhát dao.” Anh đùa với cô “Sau này cậu đừng chọc giận tớ, chọc giận tớ thì chỗ này của tớ sẽ đau.” Bồ Thần nào có tâm tư đùa giỡn với anh [Vẫn chưa hồi phục sao?] Tần Dữ; “Hồi phục rồi. Yên tâm, không phải tớ đánh nhau ẩu đả với người khác, là chuyện tình cảm của bố mẹ, lửa cháy đến chỗ tớ.” Anh phát hiện ra điểm chú ý của cô lệch ra khỏi dự tính ban đầu của anh, anh uốn nắn cho cô “Tớ nói với cậu những chuyện này là muốn cho cậu biết, tớ không thèm để ý tới sự bàn tán của người khác không phải chỉ là nói thôi, là thật sự không thèm để ý, cậu nói xem tớ còn có thể để ý vài câu giễu cợt của người khác không?” Bồ Thần có thể tưởng tượng ra được lúc anh bị thương đã đau tới mức nào, cô đồng ý với anh [Sau này tớ sẽ không chọc giận cậu, mãi mãi cũng sẽ không.] Tần Dữ cười “Có thể chọc giận tớ, nhưng không cho phép cậu một mình buồn phiền.” Anh rút sách Toán từ trong chồng sách giáo khoa rồi lật ra, chăm chú nhìn đề bài, một lát nữa sẽ giảng cho cô nghe. Người trong phòng học dần nhiều lên, mọi người ăn cơm xong lục tục ngo ngoe trở về. Khó tránh khỏi lòng hóng hớt, sau khi họ ngồi xuống là muốn nhìn Bồ Thần và Tần Dữ một chút. Bồ Thần cảm nhận được vô số ánh mắt quan sát, cô ra vẻ bình tĩnh mà cúi đầu ăn bánh mì. Triệu Thù từ lầu một đi lên, trong tay cầm mấy túi chiến lợi phẩm, cô ấy ném hai túi lên bàn của Bồ Thần và Tần Dữ “Lấy được từ chỗ Bành Tĩnh Dương, hơi cay, Thần Thần cậu ăn kèm với bánh mì đi.” Bồ Thần cầm lên, là một bao sợi cay. Tần Dữ không thích ăn mấy thứ đồ ăn vặt này, anh họ nhà chú ba của anh thích ăn, còn có biệt danh là “Tiểu hoàng tử sợi cay”. Anh bỏ cái túi kia của anh vào trong túi áo đồng phục của Bồ Thần, Bồ Thần quay mặt nhìn anh, anh như người không liên quan, tiếp tục xem bài trong sách Toán. “Ôi chao, không tồi không tồi.” Triệu Thù trêu chọc Tần Dữ hai câu, không khác gì với bình thường, cô ấy ngâm nga bài hát đi về phía vị trí của mình. Tình tay ba mà mọi người lo lắng hoàn toàn không tồn tại, có mấy nữ sinh giật mình, hóa ra Tần Dữ và Bồ Thần là một đôi, Triệu Thù và Bành Tĩnh Dương có quan hệ không tầm thường. “Chỗ này của tớ còn một cái bánh mì ngon, cậu có muốn không?” Tần Dữ sợ Bồ Thần chưa ăn no nên hỏi. Sức ăn của Bồ Thần nhỏ, một cái bánh mì là đủ, cô lắc đầu [Tớ ăn no rồi.] Cô cầm giấy lau khóe miệng [Cậu giảng bài đi.] Trong khoảng thời gian đó, cô mất hồn hai lần, Tần Dữ dùng bút gõ lên sách giáo khoa, rất nhanh cô đã hoàn hồn. Tần Dữ vô cùng kiên nhẫn, không xác định được vừa rồi cô nghe hiểu hay chưa, anh nói “Bài này khó, tớ giảng thêm một lần cho cậu, nhớ sâu thêm một chút.” Bồ Thần thật đúng là nghe không hiểu bài đó, cô cảm kích sự ân cần của Tần Dữ [Cảm ơn cậu.] Tần Dữ nhìn cô “Sau này không được nói cảm ơn tớ nữa, còn nói thì tớ sẽ không giảng bài cho cậu nữa.” Bồ Thần đồng ý với anh, không đồng ý cũng không được, cô không thể hiện thái độ là anh cứ nhìn cô chằm chằm, nhìn đến mức cô đỏ mặt tới mang tai. Thời gian nghỉ trưa, Tần Dữ bổ túc cho cô hai môn Toán và Vật lý. Giảng xong bài cuối cùng, Bồ Thần đi nhà vệ sinh một chuyến, thuận tiện ra hành lang bên ngoài hít thở. Hiện tại cô là trung tâm của cơn bão hóng chuyện, mọi cử động đều có người chú ý, cô đi từ chỗ ngồi đến cửa trước của phòng học vẫn luôn có người đưa mắt nhìn, làm cô không tự nhiên đến mức suýt nữa không đi được. Ra khỏi phòng học, Bồ Thần hít thở sâu. Khoảng thời gian giày vò đồng thời vui vẻ. “Thần Thần.” Triệu Thù dựa vào khung cửa sau của phòng học, chờ cô cùng đi vệ sinh. Ở trong lớp, ngoại trừ Tần Dữ thì Triệu Thù chính là một khúc gỗ nổi khác của cô, có Triệu Thù bên cạnh, cảm giác an toàn bỗng nhiên tới. Vừa rồi Bồ Thần ra ngoài gấp gáp nên quên mang điện thoại, cô vỗ vỗ túi đồng phục. Triệu Thù hiểu rõ cô có ý gì “Không mang điện thoại cũng không sao, tớ không có chuyện gì quan trọng cả, đều là vài lời nhảm nhí, cậu không chê phiền thì nghe một chút là được.” Triệu Thù ôm lấy vai cô, đến gần bên tai cô “Ôi, được học sinh giỏi nam thần tỏ tình trước mặt mọi người là cảm giác gì thế? Có phải vui vẻ muốn chết rồi không?” Bồ Thần luống cuống, xấu hổ đẩy Triệu Thù. Triệu Thù cười “Những nữ sinh khác đều giống như tớ, bọn họ hâm mộ cậu, không nhịn được sự tò mò nên mới luôn nhìn cậu, không có ác ý gì, cậu không cần phải thấy có gánh nặng trong lòng.” Bồ Thần dùng sức gật đầu, im ắng nói câu “Cảm ơn cậu.” Từ nhà vệ sinh trở về, cô vẫn muốn ở trên hành lang một lúc. Triệu Thù vỗ vỗ vai cô “Đừng ở bên ngoài quá lâu, tớ đi vào đọc tiểu thuyết đây, truyện đăng nhiều kỳ mà tớ đu hôm nay có chương cuối.” Bồ Thần vẫy vẫy tay, ra hiệu cho cô ấy cứ bận việc của mình, không cần lo lắng cho cô. Cô ghé vào trên lan can hóng gió, sắp xếp lại suy nghĩ rối bời. Bên cạnh không biết đã có thêm một bóng đen từ lúc nào, cô bỗng quay mặt lại. Ân Hạo ghé vào trên lan can bên cạnh cô, thở một cái thật dài. Trong lòng Bồ Thần tự nhủ, cậu than thở cái gì chứ. Bình thường Ân Hạo vô cùng dẻo miệng, lúc này lại trở nên ngọng nghịu, cậu ta gãi gãi mi tâm, khuyên bảo cô “Gì ấy nhỉ, cậu phải nghĩ theo hướng tốt, nếu không có một màn của ngày hôm nay, chỉ sợ đến lúc tốt nghiệp Tần Dữ cũng không biết cậu thầm mến cậu ấy, cậu cũng không biết thật ra người cậu ấy thích là cậu, hiện tại tốt biết bao, đúng không?” Bồ Thần không hy vọng cậu ta tự trách, cô thuận theo lời cậu ta nói mà gật đầu. Ân Hạo giải thích “Tớ nói như vậy cũng không phải là giải vây cho chính tớ, cậu coi như là do định mệnh đi, là phúc thì không phải là họa.” Bồ Thần “...” Vì để biểu hiện sự áy náy của mình mà Ân Hạo tự mình chủ động hứa hẹn “Sau này tớ chắc chắn sẽ nộp bài tập tiếng Anh đúng hạn, sẽ không kéo chân sau của cậu nữa, hai năm sau này, anh đây bảo kê cho cậu, ai nói cậu chính là sống mái với tớ.” Bồ Thần cười cười. Ân Hạo thấy cô cười thì trái tim lơ lửng hạ xuống. Nếu như bởi vì việc hôm nay nhật ký bị xem mà cô tự khép mình lại, vậy cậu ta sẽ hối hận chết. Trong phòng học, Tần Dữ đợi mười mấy phút không thấy Bồ Thần quay lại, anh đứng dậy thò đầu nhìn ra bên ngoài từ cửa sổ, nhìn thấy bóng dáng Bồ Thần anh mới yên tâm. Giờ học buổi chiều, sự chú ý của Bồ Thần đã tập trung hơn mấy phần, thời gian mất hồn từ từ giảm bớt. Nghỉ giữa giờ, Tần Dữ dựa vào tường, cầm xoay một cây bút chơi. Cả ngày hôm nay anh không làm đề, thậm chí ngay cả tài liệu cũng không lấy ra. Bồ Thần không hy vọng chuyện của mình ảnh hưởng đến kế hoạch ôn tập thi của anh, cô hỏi anh [Sao cậu không làm bài?] Tần Dữ giương mắt nhìn cô “Hôm nay tâm tình tớ tốt, làm biếng một ngày.” Anh nói đến mức hùng hồn, Bồ Thần không tiếp lời được. Tần Dữ ngồi thẳng dậy, hỏi xin cô mấy tờ giấy ghi chú, lúc viết lên giấy ghi chú anh đã lấy tay che lại, không cho cô thấy anh viết cái gì. Anh viết tổng cộng hai tờ, sau khi gấp đôi mỗi tờ giấy ghi chú mấy lần thì vò thành một viên giấy nhỏ. “Cậu rút một cái, xem xem có thể rút được phần thưởng may mắn lớn hay không.” Hai viên giấy nằm trong tay anh, anh mở tay ra đặt trước mặt cô. Bồ Thần hỏi [Thưởng gì vậy?] Tần Dữ “Cậu rút đi là biết.” Bồ Thần tùy ý cầm một cái mở ra, trên tờ giấy ghi chú nhăn nhúm viết [Cảm ơn đã tham gia! Giải thưởng Mười một miếng socola.] Tần Dữ lấy mười một miếng socola từ trong túi đưa cho cô, nói rõ trước “Không thể ăn nhiều, ăn nhiều sâu răng.” Bồ Thần phản bác theo bản năng [Tớ không phải là trẻ con, sẽ không sâu răng.] Cô không định lấy [Tớ có socola rồi.] Kẹo và socola là hai loại đồ ăn vặt mà trong cặp cô chưa bao giờ thiếu. Tần Dữ “Đây là tớ mua, không giống với của cậu. Cuối cùng sau này không cần lấy mẹ tớ ra làm bình phong để tặng cậu socola cũng nữa.” Bồ Thần đột nhiên hiểu ra [Socola lần trước cậu đưa cho tớ, nói là cô đi công tác mang về nhưng thật ra là cậu mua, đúng không?] “Ừm, tớ bảo ông bà nội gửi từ nước ngoài về, bọn họ nói sau này có cơ hội thì mời cậu đến Luân Đôn chơi, bọn họ rất tiến bộ.” Tần Dữ để socola vào hộc bàn của cô “Chỉ cần cậu ăn không ngán, mỗi ngày tớ đều mua cho cậu.” Bồ Thần không chịu được sự lấy lòng ngay thẳng như vậy, cô tìm lời khác nói chen vào [Tớ có thể mở tờ giấy còn lại ra xem không?] Tần Dữ rút viên giấy lại “Không được, ngạc nhiên nhiều rồi thì sẽ không ngạc nhiên nữa, giữ lại trưa mai cho cậu rút lần nữa.” Anh bỏ viên giấy vào túi đựng đồ của ba lô. Bồ Thần nghe anh nói như vậy thì đột nhiên rất muốn kéo thanh tiến độ đến trưa mai. - Hết giờ tự học buổi tối, Tần Dữ gặp được Lục Bách Thanh dưới tòa nhà dạy học. Hẳn là cố ý chờ anh, trong tay Lục Bách Thanh cầm tờ “Nature” kỳ mới nhất. Bồ Thần và Triệu Thù lên tiếng chào hỏi Lục Bách Thanh rồi cùng nhau rời đi trước. Lục Bách Thanh đưa tạp chí cho Tần Dữ, hai người đi về phía trường học, bãi đậu xe cũng ở hướng đó. “Chú về lúc rạng sáng nay à?” Tần Dữ hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy. Lục Bách Thanh không trả lời mà hỏi lại “Bố cháu nói với cháu à?”Tần Dữ “Vâng.” Trong ngày nghỉ bố bay tới New York, không nghĩ tới lại ở cùng một khách sạn với Lục Bách Thanh, gặp được Lục Bách Thanh ở phòng ăn của khách sạn, duyên phận này cũng không ai có được. Anh hỏi “Chú đi thăm cô sao?” Trước khi Lục Bách Thanh hỏi anh tại sao lại gọi là cô, Tần Dữ chủ động giải thích “Đám Triệu Thù bọn họ gọi cô của Bồ Thần thì gọi thẳng là cô, cháu cảm thấy gọi cô nghe hay hơn là gọi sư mẫu*, chú cũng không thích có chữ cũ’ đúng không? Chờ sau này cháu sẽ ra sức gọi chú là chú.” *Vợ của thầy. Từ này có trong từ điển tiếng Việt, là một từ cũ. Lục Bách Thanh được tiếng chú này lấy lòng, không truy đến cùng lần giải thích này của Tần Dữ có hợp lý hay không. “Chú và cô hiện tại thế nào rồi?” Tần Dữ vẫn khá quan tâm đến sự tiến triển của Lục Bách Thanh và Bồ Văn Tâm, nếu như bọn họ có thể phục hôn, vậy đối với anh và Bồ Thần mà nói thì trăm lợi không có hại. Lục Bách Thanh “Chỉ là đi thăm cô ấy một chút.” Trước đó Bồ Văn Tâm không biết anh ấy ở Tô Thành, anh ấy còn có thể nhịn không gặp cô ấy, từ lần họp phụ huynh đó, sự nhớ nhung sinh trưởng. Ngày nghỉ một tháng năm anh ấy bay qua đó, hai lần gặp mặt cô ấy cộng lại chưa được ba tiếng đồng hồ, cô ấy còn bận tăng ca. Lục Bách Thanh không nói chuyện của mình nữa, ngược lại nhắc đến “Chú đã nói chuyện với bố cháu một lúc, nếu ông ấy và mẹ cháu ý thức được sai lầm trước kia, bây giờ muốn đền bù, vậy thì cháu hãy cho bọn họ một cơ hội.” Trên đoạn đường từ lầu dạy học đến bãi đậu xe, mặc kệ Lục Bách Thanh nói cái gì, Tần Dữ đều không phản bác, thậm chí là chăm chú lắng nghe. Dù sao xác suất cao là anh và Lục Bách Thanh sẽ trở thành người một nhà, là người một nhà chân chính, giữ gìn mối quan hệ với chú ấy chắc chắn sẽ không sai. Tần Dữ nghiêm túc nói “Thầy Lục, sau này vào ngày nghỉ chú cứ đi thăm cô, cháu sẽ thay chú chăm sóc chú Bồ và Bồ Thần, trước kia đều là chú thu dọn cục diện rối rắm cho cháu, bây giờ đổi thành cháu ra sức giúp chú.” Lục Bách Thanh cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười “Cháu quản tốt bản thân cháu, đừng gây thêm phiền phức cho chú là được.” Tần Dữ cam đoan “Sẽ không gây thêm phiền phức cho chú nữa, sẽ chỉ làm việc tốt hơn thôi.” Lục Bách Thanh hiểu hành vi “không bình thường” hiện tại của Tần Dữ thành, quan hệ của anh và bố mẹ dịu lại, trong lòng không còn gút mắc nữa cho nên mới nghe lời như vậy. Lúc hai người sắp đi đến cổng trường thì tách ra. Ra khỏi trường, Tần Dữ nhìn thấy bóng dáng một cao một thấp ở đầu con hẻm. Bồ Thần dùng một tay ôm lấy cánh tay của Bồ Vạn Lý, cô nghiêng đầu, một tay còn lại cầm điện thoại, không biết cô đang nói gì với Bồ Vạn Lý, trông tâm tình không tệ. Anh lấy điện thoại từ trong túi đồng phục ra, từ xa chụp một tấm. Về đến nhà, Tần Dữ tắm rửa rồi bắt đầu làm đề, ban ngày đã cho mình nghỉ một ngày, buổi tối anh lại bù toàn bộ, làm hết một lần không ít đề nên làm. Gần mười một giờ, anh hỏi Bồ Thần [Làm bài tập xong chưa?] Trước đó Bồ Thần muốn nhắn cho anh nhưng lại sợ làm ảnh hưởng anh học tập, bây giờ chờ được tin nhắn của anh bèn nhanh chóng trả lời [Làm xong rồi, đang cày đề Toán.] Tần Dữ dặn dò cô [Đừng thức quá khuya, không biết thì ngày mai tớ giảng cho cậu, đi ngủ sớm một chút.] Bồ Thần [Ngủ ngay đâu.] Cô xoắn xuýt xem có cần chúc anh ngủ ngon hay không, anh lại nhắn tới [Trước khi cậu ngủ thì nói với tớ một tiếng.] Câu nói này của anh khiến cô cảm nhận được rõ ràng, quan hệ của bọn họ đang gần lại từng chút một. Tần Dữ để điện thoại xuống rồi vùi đầu vào đề thi. Hai mươi phút sau, Bồ Thần nói cho anh biết [Tớ ngủ đây.] Tần Dữ [Cậu không chúc tớ ngủ ngon sao?] Anh bảo cô nói với anh một tiếng trước khi ngủ chính là vì chúc cô ngủ ngon. Đây cũng là hai chữ mà Bồ Thần đã muốn nói với anh từ lâu [Ngủ ngon.] Tần Dữ [Ừm, ngủ ngon, mơ đẹp, trong mơ không được ăn vụng kẹo.] - Ngày hôm sau, trời đầy mây, dự báo sẽ có mưa, gió lớn đã thổi một đêm, lúc này vẫn chưa ngừng. Bồ Thần từ bỏ việc mặc váy, tìm quần dài ra thay vào. Hôm nay bố làm cơm nắm kiểu Trung Quốc, Tần Dữ thích ăn cái này, bố thường làm món này. Lúc ăn cơm, Bồ Thần nhận được tin nhắn của Tần Dữ [Tớ đến dưới lầu nhà cậu ngay đây.] Sau đó liên tục nhận được năm sáu tin. Bồ Vạn Lý rót cho con gái một ly sữa, hỏi cô [Cô của con à?] Bồ Văn Tâm đang ở New York, bởi vì chênh lệch múi giờ mà cô ấy thường xuyên gửi tin nhắn cho Bồ Thần vào lúc ăn sáng, dặn dò cô không được kén ăn, nhớ uống sữa ăn trái cây. Bồ Thần lắc đầu, nói thật với bố [Không phải là cô, là Tần Dữ, cậu ấy đang đến nhà chúng ta, nói là tới lấy bữa sáng của cậu ấy, một phút cũng không chờ được.] Bồ Vạn Lý nghe xong thì cười, cho là Tần Dữ đói bụng nên mới tới sớm như vậy, bình thường đều là con gái mang bữa sáng đến trường cho thằng bé [Nó đang ở tuổi lớn, dễ đói.]Ông lại bỏ thêm một nắm cơm vào trong túi cho Tần Dữ, trái cây cũng được thêm nửa phần. Bồ Thần nghe bố nhắc nhở như thế thì nhận ra, Tần Dữ hình như đã cao hơn một chút so với lúc vừa chuyển tới, cũng không biết có phải là ảo giác của cô hay không. Vì để tiết kiệm thời gian, lúc bố đóng gói cho Tần Dữ, cô tăng tốc độ ăn bữa sáng của mình. Bồ Vạn Lý sợ con gái nghẹn nên khẽ vuốt sau lưng cô [Chậm một chút.] Bồ Thần nhét miếng cơm cuối cùng vào trong miệng rồi chia sẻ tin tức tốt với bố [Bố ơi, con định sau này sẽ học ngành Luật, con muốn làm luật sư, Tần Dữ đã giúp con hỏi bố mẹ cậu ấy, con như vậy có thể làm luật sư được, chỉ là phải vất vả hơn người khác rất nhiều, con không sợ khổ. Cô cũng nói, có gay go hơn nữa thì cũng không thể bằng hai năm con học tiểu học. Sau này bố không cần lo lắng cho con, con sẽ cố gắng học hỏi Tần Dữ, không biết thì cậu ấy sẽ dạy con.] Sự vui vẻ của Bồ Vạn Lý được viết lên trên mặt, ông nhắc nhở con gái [Nghe thầy Lục của các con nói, sau này Tần Dữ sẽ ra nước ngoài, bây giờ đang chuẩn bị cho cuộc thi, nó còn có thời gian phụ đạo cho con sao? Con đừng làm chậm trễ thời gian người ta học tập.] Bồ Thần [Không đâu ạ, con hiểu mà. Mục tiêu của Tần Dữ là Học viện Công nghệ Massachusetts, con không có cách nào so với cậu ấy được, nếu như con có thể thi đậu Đại học Chính trị và Pháp luật là rất thỏa mãn rồi.] Bồ Vạn Lý xoa đầu con gái, ông không biết biểu đạt tình cảm như thế nào, tất cả sự vui mừng chỉ hóa thành một câu [Đừng làm mình mệt mỏi, vui vẻ quan trọng nhất.] Nói tạm biệt với bố, cô đeo ba lô, mang theo bữa sáng của Tần Dữ vội vàng đi xuống lầu. Tần Dữ đang đứng ở vỉa hè đợi cô, trong tay cầm một hộp sữa. Sáu giờ hai mươi sáu phút sáng, anh đã gặp được cô. Bồ Thần đi mấy bước đến trước mặt anh [Chờ sốt ruột rồi đúng không?] Tần Dữ “Không vội, tớ không đói, đặc biệt tới đón cậu, cùng cậu đến trường.” Anh nói với cô “Sau này mỗi ngày tớ đều ở đây đợi cậu.” Bồ Thần âm thầm vui vẻ, có điều cô không biểu hiện lên mặt. Cô đưa cơm nắm cho anh, giúp anh xách sữa bò và mấy loại trái cây bố đã cắt. Hai người bước đi không nhanh không chậm, thời gian còn sớm, trong con hẻm nhỏ hơi vắng vẻ, không biết ngọn gió cuốn lấy mùi hương hoa hồng của nhà ai mà tràn ngập trong không khí xung quanh. Bồ Thần nghiêng đầu nhìn anh [Có phải là cậu lại cao thêm một chút không?] “Ừm. Mỗi ngày ăn bữa sáng dinh dưỡng do chú Bồ làm, đã cao thêm một hai centimet.” Bồ Thần cười cười, sau đó không bắt chuyện với cậu nữa, để anh yên tĩnh ăn sáng. Tần Dữ dừng chân, anh nói “Cậu đi phía trước tớ.” Nhưng mà như thế thì cô không nhìn thấy anh được nữa. Bồ Thần [Đi trước tớ khó chịu.] Tần Dữ “Sau này quen rồi thì sẽ không khó chịu nữa. Hôm nay gió lớn, tớ đi phía sau đúng lúc cản cho cậu.” Bồ Thần tìm lý do [Tớ mặc nhiều, không lạnh.] Tần Dữ đành phải theo ý cô. Bồ Thần duy trì khoảng cách thích hợp với anh, thỉnh thoảng cô sẽ cố ý chậm bước chân, nhìn bóng lưng của anh thêm vài lần, lúc anh quay đầu tìm cô, cô sẽ lập tức đuổi theo. Từ trong con hẻm đi ra, hai người vừa lúc đến khi có tín hiệu cho người qua đường, xe trên đường chạy tới từ hai phương hướng chậm rãi dừng lại nhường đường, hai người nhanh chóng đi qua vạch. Tiến vào trường học, Bồ Thần đưa sữa cho anh, bảo anh đừng chỉ ăn cơm nắm. Tần Dữ nhận lấy sữa, uống mấy ngụm rồi lại đưa cho Bồ Thần. Bồ Thần nghi hoặc [Cậu không uống nữa sao?] Tần Dữ “Uống chứ, ăn mấy miếng cơm nắm rồi uống, cậu cầm giúp tớ, chờ đến lúc uống cậu lại đưa cho tớ. Sau này nghỉ giữa giờ lúc cậu uống sữa không hết, tớ cũng cầm giúp cậu.” Bồ Thần chỉ cho là anh thuận miệng nói. Cô có thói quen uống sữa hoặc sữa chua vào giờ nghỉ giải lao, thói quen này đã được nuôi dưỡng từ tiểu học, giữ cho đến bây giờ. Tập thể dục giữa giờ xong, việc thứ nhất của Bồ Thần khi về chỗ ngồi chính là lấy sữa ra, cắm ống hút vào rồi im lặng hút. Mỗi lần Tần Dữ nhìn cô uống sữa là muốn cười, cảm thấy tư thế hai tay bưng sữa của cô vô cùng giống trẻ con. Bồ Thần vừa ngẩng đầu là nhìn thấy Tần Dữ với khóe miệng cười mỉm, đi vào từ cửa trước, anh không xem ai ra gì mà nhìn cô. Chờ Tần Dữ ngồi vào chỗ của mình, cô hỏi [Cậu cười cái gì?] Tần Dữ chống cằm nhìn cô “Không cười gì cả, thấy cậu bất kể là làm gì thì tớ đều cảm thấy rất vui, rất thú vị.” Mỗi lần đến lúc này, Bồ Thần đều không có sức chống đỡ. Tần Dữ “Lời tớ nói chính là sự thật.” Bồ Thần “...” Anh nhất định phải nhấn mạnh một lần nữa. Tần Dữ thấy cô không uống sữa nữa thì đưa tay “Tớ cầm cho cậu, muốn uống thì tớ lại đưa cho cậu.” Bồ Thần nào có không biết ngượng mà để anh cầm sữa, cô vội vàng lắc đầu, nhanh chóng cắn ống hút [Tớ muốn uống.] Tần Dữ không miễn cưỡng cô, anh nhặt mấy cây bút trên bàn lên để vào trong hộp bút của Bồ Thần rồi nói “Tớ không có hộp bút, sau này bút của tớ để ở chỗ cậu, bọn chúng cuối cùng cũng có nhà để về rồi.” Chẳng những để bút vào hộp bút của cô, anh còn để sách Ngữ văn của mình vào trong giá đỡ sách của cô, dựa vào sách Ngữ văn của cô, sau đó lại lấy sách Toán của cô tới đặt lên chồng sách của anh, gần sát với sách Toán của anh. Bồ Thần cúi đầu yên lặng uống sữa, giả vờ như không nhìn thấy bất cứ thứ gì cả. Chương 52 Trans [ Tửu Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn hôm sau, Bồ Thần chịu đựng cơn đau nhức cả người, rời giường. Ngày hôm nay không thể nào nghỉ ngơi được, trước mắt có rất nhiều việc phải làm. Trước kỳ nghỉ quốc khánh ngày 1 tháng 10, Tần Minh Nghệ đã cho cô rất nhiều ngày nghỉ rồi, cô có chút áy náy. Cô vốn tưởng tối nay Tần Dữ mua vé trở về Bắc Kinh, nhưng không ngờ sáng thứ hai anh lại đến chi nhánh ở Thượng Hải, đi công tác ngắn ngày ở đó. “Em sẽ tranh thủ buổi tối trở về sớm với anh.” Cô vừa thay quần áo, vừa tranh thủ gõ chữ nói chuyện với Tần Dữ. Tần Dữ cũng đang thay quần áo trong phòng đựng áo quần. Bây giờ là 6 giờ 30 phút, cô muốn anh ngủ thêm một chút, nhưng anh nhất định muốn đưa cô đi làm. Tần Dữ cài cúc áo, nói "Không cần gấp. Em xong việc lúc nào thì trở về lúc đó. Anh có việc phải làm. Ban ngày đưa ông ngoại bà ngoại đi shopping ở khu Tô Thành, buổi chiều đưa bọn họ đến tìm ông Lục chơi nữa." Bồ Thần gửi cho anh một bản hướng dẫn du lịch "Hãy xem những nơi nào mà anh chưa đến, đúng lúc đưa ông bà ngoại đi chơi luôn." Tần Dữ nhìn kỹ mấy trang hướng dẫn, có rất nhiều chỗ anh thấy xa lạ. Mấy năm nay ở Tô Thành, anh chỉ quen thuộc những nơi gần trường học và thư viện, những con đường mà anh đã đi cùng bé Thần hàng trăm lần. Hôm nay trời có chút lạnh, Bồ Thần mặc một chiếc áo sơ mi tay dài màu trắng, phối với quần lưng cao màu đen. Cô lấy trong tủ quần áo ra một chiếc áo cardigan màu chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Tối hôm qua ầm ĩ với Tần Dữ đến tận khuya, sáng sớm cũng không có thời gian để phối quần áo. Ba màu đen xám trắng phối hợp với nhau luôn luôn không có sự sai lầm gì. Trong nhà không có gì ăn nên Tần Dữ đưa cô ra quán ăn sáng bên ngoài để ăn sáng. Bồ Thần vừa cười vừa ăn, ăn vài miếng thì buông đũa. Tần Dữ hỏi cô "Làm sao vậy?" Bồ Thần [Đau lưỡi.] Bị anh mút khi hôn sâu, nhai đồ ăn có chút vất vả. Tần Dữ cười "Sau này anh sẽ chú ý." Bồ Thần chỉ uống một cốc sữa đậu nành ngọt. Lúc hút ống hút thì cẩn thận rồi lại không cẩn thận. Đầu lưỡi đau, mặt dưới lưỡi cũng đau. Đau khắp mọi nơi. Hôm nay cô mặc áo sơ mi cũng bởi vì do Tần Dữ không cẩn thận để lại mấy vết dâu tây lên cổ cô, màu sắc tím sẫm, chỉ có thể mặc áo có cổ để che giấu. Cũng may bây giờ là đầu thu, nếu như là mùa hè, cô không biết phải mặc quần áo gì mới được. Tần Dữ lái xe đưa cô đi, dừng xe ở bãi đậu xe dưới lầu của công ty luật, anh đưa chìa khóa xe cho cô, để cô có việc gì thì thuận tiện lấy xe mà dùng. Bồ Thần lại ném chìa khóa xe về lại cho anh "Anh lái xe về đi. Nếu em muốn ra ngoài thì bắt taxi cũng được. Đây là khu trung tâm, đón xe taxi rất tiện." Tần Dữ "Sao em lại còn khách sáo với anh vậy. Anh về nhà lái xe của anh." Hai người bởi vì chuyện xe ai người đó dùng, cho nên giằng co một lúc lâu. "Cục cưng, em lại không nghe lời." Tần Dữ nhét chìa khóa xe vào túi xách của cô, hôn lên trán cô một cái "Tối nay gặp." Bồ Thần đi đến văn phòng, rót một cốc nước ấm, uống nửa cốc mới tĩnh tâm lại được, hơn mười phút sau thì vùi đầu vào công việc. Cô vừa bận rộn công việc một cái thì quên nhắn tin cho Tần Dữ, cũng không lo lắng xem anh đi chơi với ông bà ngoại như thế nào. Trong lúc này, cô đi ra ngoài một chuyến, giải quyết một vụ án tranh chấp nhãn hiệu của một công ty khách hàng. Lúc quay lại công ty luật thì đã năm giờ ba mươi chiều. Đồng nghiệp Kiều Tĩnh thấy cô trở về, đặt hồ sơ vụ án xuống, đi đến trước bàn làm việc của cô. Bồ Thần vừa rót một tách cà phê, còn chưa uống được hai ngụm, cô đã hỏi Kiều Tĩnh "Có chuyện gì sao?" Kiều Tĩnh rất ít khi bát quái. Nhưng mà ngày hôm nay cô ấy thực sự quá tò mò, nhỏ giọng hỏi "Haizz, Thần Thần, par Tần có một người con trai nhỉ?" Bồ Thần "..." Cô không hiểu gì nhưng vẫn gật gật đầu. Kiều Tĩnh "Tớ đã nhìn thấy bạn trai của cậu." Cô ấy lắc lắc cánh tay của Bồ Thần "Bạn trai của cậu sao có thể đẹp trai như vậy? Anh ấy vừa đến, tất cả các cô gái nhỏ trong văn phòng đều không có tâm tư để làm việc, đều toàn ngồi khen anh ấy đẹp trai." Bồ Thần ngạc nhiên "Anh ấy đến công ty luật?" Kiều Tĩnh "Đúng vậy, anh ấy gọi par Tần là mẹ, không phải bạn trai của cậu thì là ai. Trước đó chúng tớ còn rất đồng cảm với cậu, thầm nghĩ con trai của par Tần rất xuất sắc, vậy cũng không thể làm con dâu của par Tần được. Làm việc dưới trướng của mẹ chồng như vậy, sống cũng không được mấy năm." Buổi chiều, mấy cô gái nhỏ trong nhóm tự vả mặt mình, nói nếu bọn họ có một người bạn trai giống như Tần Dữ vậy, bọn họ cũng hận không thể mỗi ngày bán mạng cho par Tần, tuyệt không oán hận nửa câu. Bồ Thần sau đó hỏi Tần Dữ mới biết được, buổi trưa anh đặc biệt đến công ty luật tìm cô đi ăn trưa. Ai biết cô đi đến chỗ khách hàng nào đó, đuổi theo không kịp, anh cũng không gửi tin nhắn nào cho cô. Sáu giờ rưỡi, hoàng hôn giao hòa. Bồ Thần còn đang vùi đầu xem tài liệu, thì có tiếng giày cao gót từ xa đến gần. Cô ngẩng đầu lên, là Tần Minh Nghệ đến tìm cô. Tần Minh Nghệ tay cầm xách túi, tay còn lại khoác áo gió trên khuỷu tay, nhìn bộ dạng là muốn đi ra ngoài. "Tối nay đừng tăng ca, về nhà sớm một chút." Bồ Thần chỉ vào chồng tài liệu trên bàn "Xem xong cháu sẽ về." Tần Minh Nghệ "Ngày hôm nay cô cũng tan ca sớm." Dừng lại một chút. Bà nhìn Bồ Thần, nói "Buổi tối về nhà ăn cơm, ông bà ngoại đều ở đó." Bồ Thần ngơ ngác nhìn Tần Minh Nghệ, trong chốc lát quên phải trả lời. Vài giây sau, cô vội vàng viết chữ "Vâng." "Luật sư Tần, cô cứ về trước đi. Cháu thu dọn sắp xếp đã rồi mới đi." Tần Minh Nghệ biết Bồ Thần không có chuẩn bị gì, nói bà đi trước là để cho cô có thời gian mua quà "Không cần mua đồ, cũng không phải lần gặp mặt đầu tiên, không cần khách khí. Cô chờ cháu cùng đi." Bà đứng cạnh cửa đợi Bồ Thần. Nói đến nước này, Bồ Thần không thể khước từ thêm nữa. Cô dùng tốc độ nhanh nhất có thể dọn dẹp bàn, đi đến móc quần áo lấy áo cardigan mặc vào. Lúc mặc rất vội vàng, tóc vướng vào trong cổ áo chưa kịp lấy ra. Tần Minh Nghệ bước tới hai bước giúp cô sửa sang mái tóc dài, nói "Đừng lo lắng, bà ngoại và Tần Dữ còn đang nấu cơm. Cô đợi cháu ở dưới lầu." Bồ Thần còn chưa hoàn hồn trước hành động vừa tỉ mỉ vừa ân cần của Tần Minh Nghệ lúc nãy, vẫn nhìn theo bóng lưng Tần Minh Nghệ đi xa. Đường đi đến nhà Tần Minh Nghệ chính là con đường đi về nhà riêng của cô. Mỗi ngày cô đều đi qua đó hai chuyến. Chiều tối ngày hôm nay, chưa bao giờ có mong đợi và xúc động như lần này. Lần đầu tiên đi làm khách, cô không thể đi tay không được. Nhưng chuẩn bị quà cáp khác đã không kịp rồi. Cô mua một bó hoa mà Tần Minh Nghệ thích ở cửa tiệm bán hoa gần trường học. Tần Minh Nghệ đứng dưới bãi đậu xe chờ cô đi lên. Cô mua hoa hơn mười phút, Tần Minh Nghệ đợi cô hơn mười phút. "Cháu, đứa nhỏ này, không phải đã nói không cần khách khí rồi sao." Bồ Thần cười, không nói gì. Cô tưởng Tần Dữ biết cô tới, nhưng khi cửa vừa mở ra, Tần Dữ sững sờ một chút. Tần Minh Nghệ đã thay xong giày, đi vào, bà nói với mẹ "Mẹ, Thần Thần cũng đến rồi. Mẹ có thể làm thêm hai món ăn nữa." Ở chỗ huyền quan*, Tần Dữ ôm Bồ Thần "Còn nhớ anh đã nói gì với em không, tình yêu và tình thân chưa bao giờ là câu hỏi lựa chọn từ một phía." *Huyền quan Nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách, có ý nghĩa như một tấm rèm, một bức bình phong cho phòng khách Bồ Thần gật đầu thật mạnh, cô nhớ rõ. Anh nói bọn họ sẽ làm được nhiều điều hơn nữa trong tương lai. Và bây giờ, bọn họ có nhiều hơn những gì bọn họ nghĩ. - Kể từ khi ăn bữa cơm tối ở nhà Tần Dữ, Bồ Thần rõ ràng cảm nhận được thái độ của Tần Minh Nghệ đối với cô đã thay đổi rất nhiều. Đương nhiên trong công việc bà vẫn nghiêm khắc như vậy. Tháng 12, Tần Minh Nghệ hẹn cô đi mua sắm một lần. Khi đến trung tâm thương mại, Tần Minh Nghệ nói mua cho Tần Dữ một ít áo quần mùa đông. Lúc chọn kiểu dáng, Tần Minh Nghệ hỏi ý kiến ​​của cô "Cháu nghĩ cái này như thế nào? Có tổng cộng ba màu, cháu chọn một màu đi." Ngày đó bọn họ thu hoạch được rất nhiều thứ, mua cho Tần Dữ tổng cộng năm món đồ. Bận bận rộn rộn, cũng đã đến cuối tháng Giêng. Trác Huyên gửi tin nhắn cho cô, nói sau này sẽ gần cô hơn. Bồ Thần theo trực giác cảm thấy rất có thể Trác Huyên sẽ đến Thượng Hải công tác. Cô còn kích động hơn cả Trác Huyên [Xác định là đến Thượng Hải hả? Không được nói dối, không được đổi ý!] Trác Huyên [Tớ chưa bao giờ lừa trước tớ đã nộp đơn vào một công ty luật, ngày hôm qua tớ đã qua được vòng phỏng vấn, năm sau đi làm. Tất cả đều bắt đầu lại từ đầu. Tớ đang tìm phòng ở. Tiền thuê nhà ở Thượng Hải thật là đắt, chỉ có thể tìm phòng xa một chút. Sau này có ngày nghỉ, tớ sẽ đến Tô Thành tìm cậu chơi.] Bồ Thần không hỏi cô ấy và Trần Viễn Dương hiện tại như thế nào rồi. Có lẽ bây giờ không còn ở bên nhau nữa, nhưng Trác Huyên có thể đi đến bước này, không cần nghĩ cũng là bởi vì Trần Viễn Dương. Đi đến bước này, cô ấy đã dùng thời gian bảy năm để đấu tranh với chính bản thân mình. Bất tri bất giác đã đến giao thừa, khắp các phố lớn ngõ nhỏ của Tô Thành đều lộ ra mùi vị năm mới đậm đặc. Mấy ngày qua, nhóm trò chuyện lớp cấp 3 cực kỳ náo nhiệt. Lớp trưởng nói trong nhóm, lễ mừng năm mới muốn tổ chức họp lớp. Ân Hạo là người hưởng ứng tích cực nhất, địa điểm liên hoan và hoạt động đều do cậu ấy sắp xếp. Bữa liên hoan họp lớp là vào ngày mùng 4 Tết. Mấy ngày tết, cô và Tần Dữ ai ở nhà nấy, vui vẻ đón tết với người hôm đó, Triệu Thù đến đầu ngõ tìm cô [Thần Thần, tớ ở dưới lầu, đi dạo đến trường học với tớ đi. Đã nhiều năm rồi không đến trường học, đúng lúc trường học đang cho nghỉ, chúng ta đến trước cửa lớp học tìm lại cảm giác ban đầu đi.] Bồ Thần [Chờ tớ vài phút.] Cô tìm một chiếc áo khoác mặc vào. Trong phòng khách bên ngoài vang lên tiếng mạt chược "lạch cạch". Ông nội Lục, còn có ông bà ngoại của Tần Dữ đang chơi mạt chược. Bố thì đang chuẩn trị cơm trưa cho bọn họ. Tết âm lịch năm nay, ông nội Lục ở lại Tô Thành đón năm mới. Ông bà ngoại trở về Bắc Kinh vài ngày, ngày mồng 3 tết thì trở lại Tô Thành cùng với Tần Minh Nghệ. Thầy Lục và Đông Đông không có ở nhà, không biết đi đâu chơi. Tối hôm qua Tần Dữ nói chuyện về dự án với ai đó đến tận nửa đêm, cho nên lúc này anh không có ở đây. Anh nói hoàng hôn anh sẽ đón cô đi dự họp lớp. Bồ Thần chào bọn họ rồi xách túi đi ra ngoài. Có lẽ bởi vì ngày hôm nay không có thời gian hẹn hò với Bành Tĩnh Dương cho nên Triệu Thù không trang điểm. Nếu là trước đây cô ấy không mặc áo khoác lông thì cũng là váy phối với áo măng tô. Hôm nay lại mặc một chiếc áo khoác lông vũ lớn. Triệu Thù đi đến ôm lấy cánh tay cô nói "Hôm nay trời thật là lạnh." Bồ Thần cười nói "Tớ cứ tưởng cậu là người không biết lạnh đấy." “Không cho phép cười tớ!” Triệu Thù giả vờ tức giận liếc mắt nhìn Bồ Thần. Cô hỏi Triệu Thù "Sao đột nhiên lại muốn đi dạo đến trường học?" Triệu Thù điềm đạm nói “Không phải tối nay còn phải liên hoan sao, làm cho tớ nhớ lại những kỷ niệm năm đó.” Cô ấy nghiêng đầu nhìn Bồ Thần “Thần à, cuốn tiểu thuyết mà cậu nợ tớ, khi nào mới viết vậy?" Bồ Thần mỉm cười. Cô đã thất hứa rất nhiều lần, từ năm thứ nhất đại học cho đến bây giờ, vẫn chưa thấy bóng dáng nào cả. Cô tự đưa ra một kỳ hạn cho bản thân "Chờ cậu thi đậu vào trường đại học mà cậu mong ước, tớ sẽ bắt đầu viết." Triệu Thù nói "Năm nay thi đậu cũng không thành vấn đề gì." Cô ấy rất mong chờ, dưới ngòi bút của Bồ Thần, Bành Tĩnh Dương sẽ mang theo bộ dạng gì. Người ngoài không được phép vào trường học trong kỳ nghỉ. Bồ Thần lo lắng nhân viên bảo vệ trực ngày hôm nay không biết cô, không cho cô đi vào. Cô nói với Triệu Thù đừng ôm hy vọng quá lớn. Triệu Thù "Yên tâm, năm nay tớ rất may mắn, nhất định có thể đi vào." Đến cổng trường, Bồ Thần nhìn thấy nhân viên bảo vệ trực ngày hôm nay là một gương mặt xa lạ, trong lòng cô chợt thất vọng, xem ra là không vào được rồi. Cô thương lượng với Triệu Thù "Nếu như không cho vào, hôm khác chúng ta lại đến." Triệu Thù căn bản không nghe Bồ Thần nói gì. Cô ấy biết mình có thể đi vào, vì vậy đã sớm chào hỏi người bảo vệ rồi. Cô ấy làm như không có chuyện gì, nói với Bồ Thần "Chúng ta đi hỏi một chút, thầy Lục nổi tiếng khắp trường, bảo vệ nhất định biết thầy ấy. Nghe nói chúng ta là học trò của thầy Lục, nói không chừng sẽ cho chúng ta đi vào." Không ngờ, Triệu Thù quả thực rất may mắn. Nhân viên bảo vệ nghe nói bọn họ là học sinh của thầy Lục, chỉ làm đăng ký, rồi mở rộng cửa cho bọn họ đi vào. Triệu Thù khoe khoang nói "Thế nào, tớ đã nói tớ rất may mắn mà." Bọn họ nhớ lại thời thanh xuân năm mười sáu tuổi, không nhanh không chậm đi về dãy phòng học. "Thần Thần, cậu còn nhớ rõ ngày Tần Dữ chuyển đến đây không?" "Tất nhiên là nhớ rõ." Đó là ngày mà cả đời này cô không bao giờ quên. Ngày hôm đó tuyết rơi dày đặc, là trận tuyết lớn nhất của Giang Nam. Buổi trưa từ trong căn tin đi ra, bị quả cầu tuyết của Bành Tĩnh Dương ném trúng. Lúc Tần Dữ đi vào phòng học, cô đang phát bài thi Tiếng Anh. Lúc đó chỉ có hai người có bài viết không đạt, đó chính là Triệu Thù và Ân Hạo. Tất cả chi tiết của ngày hôm đó, cô vẫn còn nhớ như in. Bọn họ bước đến cửa phòng học của lớp 9, Triệu Thù chỉ vào lan can hành lang phía sau cửa lớp 10, nói "Tớ nhớ là Tần Dữ cực kỳ thích nằm ở đó chơi game. Khiến cho không ít nữ sinh cứ kết thúc một tiết học là đi đến phòng giải khát tám chuyện, chỉ để được nhìn cậu ấy nhiều hơn." Bồ Thần đột nhiên nhíu mày, cô nghĩ là mình nghe thấy ảo giác, vội vàng hỏi Triệu Thù "Cậu có nghe thấy tiếng nhạc gì không? Hình như phát ra từ trong phòng học lớp mười của chúng ta." Vừa nói, cô vừa dụi tai, lo lắng lỗ tai mình có vấn đề. Triệu Thù giả vờ kinh ngạc "A, tớ cũng có nghe thấy. Nhanh đi xem coi có người ở bên trong không. Nói không chừng có mấy bạn học giống như chúng ta, đến đây ôn lại kỷ niệm." Bồ Thần không xoa tai nữa. Lúc nãy cô bị dọa cho giật mình, hóa ra không phải do thính giác của cô có vấn đề. Hai người tăng nhanh bước chân. Khi đến trước cửa lớp 10, Triệu Thù buông tay Bồ Thần ra, chạy về phía sau cửa phòng học. Bồ Thần nhìn vào lớp học không vắng mặt một người nào, cả người đều choáng váng. Nhạc nền là một bài hát cũ. Ban đầu lúc Ân Hạo bố trí phòng học thì lo lắng không biết dùng bài nhạc gì cho thích hợp. Cậu ấy gửi tin nhắn hỏi Trần Viễn Hề, nói cô ấy là con gái cho nên hiểu con gái thích loại âm nhạc gì. Lúc đầu cậu ấy còn định dùng các ca khúc kinh điển. Trần Viễn Hề gửi tin nhắn trả lời cho cậu ấy Câu chuyện thời gian. Cô ấy còn nói Tôi chỉ nghe những bài xưa, không biết có bài hát mới nào phù hợp hay không. Cảm thấy bài này hợp với khí chất của các anh. Lớp của các anh học đều học tốt như vậy mà. Bồ Thần đứng trước cửa lớp, ngơ ngác nhìn vào lớp. Những gương mặt này không còn giống như trong ký ức nữa, nhưng lại quen thuộc như vậy. Bảng đen báo tường ở phía sau có lẽ là mới viết xong ngày hôm nay. Trên đó viết nội dung “Mãi mãi là lớp 10, Kỷ niệm 10 năm vui vẻ!” Bọn họ mặc đồng phục học sinh, tuổi trẻ và tủy ý. Bảng đen phía trước mặt bọn họ chính là bọn họ của hiện tại. Nhưng Bồ Thần không để ý đến. Chỗ ngồi vẫn như ngày mà Tần Dữ chuyển đến. Tần Dữ ngồi ở hàng từ thứ hai từ dưới lên, ngồi cùng bàn với Trình Cường, phía sau anh là Triệu Thù và Ân Hạo. Mà chiếc bàn bên cạnh bục giảng vẫn còn ở đó. Bây giờ thầy Lục đang ngồi, trong tay còn ôm Đông Đông. Đông Đông vẫy tay với cô, nhỏ giọng gọi cô "Chị." Tần Dữ nói với người bên cạnh mấy câu, sau đó đi nhanh về phía Bồ Thần. Anh nắm tay cô nói "Anh cũng giống như em vậy. Lúc đến lớp học cũng choáng váng, không ngờ hôm nay đều có mặt tất cả mọi người trong lớp học. Anh muốn tặng em một ngày kỉ niệm thật ý nghĩa, cho nên đã mời những bạn học trước đây thường xuất hiện trên bảng đen báo tường đến giúp đỡ, không nghĩ đến tất cả mọi người đều đến." Anh dùng một tay khác nhẹ nhàng ôm lấy vai Bồ Thần, cảm ơn tất cả mọi người. Ân Hạo đang ăn kẹo màu thiên chỉ hạc, cười nói "Anh Dữ, cậu thật là khách khí, nhìn cái câu viết trên bảng đen kia đi, mãi mãi là lớp mười, chúng ta cho dù tốt nghiệp rồi cũng là người một nhà." Những người khác cũng lên tiếng thúc giục Tần Dữ, nói anh nắm chặt cơ hội đi vào chủ đề chính, bọn họ vẫn đang chờ được ăn kẹo cưới. Cho dù đầu óc Bồ Thần có chậm chạp đến đâu thì cô cũng biết ngày hôm nay Tần Dữ muốn làm gì. Cô không muốn Tần Dữ quỳ gối cầu hôn cô trước mặt nhiều người như vậy. Anh không cầu hôn cô cũng đồng ý cưới anh. Cô nắm chặt tay anh, nhìn anh lắc lắc đầu. Tần Dữ không nghe cô nói. Anh quỳ một gối, nhìn vào mắt cô, giọng nói dịu dàng hơn so với bình thường "Anh vẫn muốn nói lại với em. Ngày đầu tiên anh chuyển đến đây, anh đã thích em, càng ngày càng thích em. Tần Dữ mãi mãi yêu Bồ Thần." Anh âm thầm hít một hơi thật sâu "Bé Thần, cưới anh nhé. Chúng ta trước tiên đi lĩnh chứng, không vội tổ chức hôn lễ. Chờ đến lúc em có thể nói chuyện, anh sẽ mời tất cả mọi người trong lớp chúng ta đến chứng kiến chính miệng em nói, em cũng thích anh. Bé Thần, chúng ta sẽ đợi được đến ngày đó. Tin tưởng anh. Lấy anh nhé." Bồ Thần rơi nước mắt đầy mặt. Tất nhiên cô tin anh, anh nói cái gì cô cũng tin. Đông Đông nhìn thấy Bồ Thần khóc, lo lắng nói "Chị ơi, chị đừng khóc. Chị không muốn gả thì nói với em, em giải quyết cho chị. Chị đừng khóc." Mọi người đều bật cười. Lục Bách Thanh cũng cười, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của con trai, nói cho cậu bé biết "Chị gái là vì vui vẻ mới khóc, không phải là không đồng ý gả cho anh rể." Bồ Thần lau nước mắt, dùng khẩu hình miệng nói với anh "Em đồng ý." Cô đưa tay trái ra cho anh. Tần Dữ cẩn thận đeo nhẫn vào cho cô. Cô hoa mắt choáng váng, cái gì cũng không thấy rõ, trong đầu tất cả đều là bộ dạng anh dịu dàng với cô mười năm trước. Lúc đó anh dịu dàng nói với cô từng câu, dịu dàng đưa hai túi búp bê lớn cho cô, dịu dàng mở túi bánh mì rất đẹp ra cho cô, dịu dàng hỏi cô phần thưởng là kẹo thiên chỉ hạc, rồi dịu dàng đặt cằm của anh lên cánh tay của cô, cứ như vậy lặng lẽ nhìn cô. Mười năm qua, anh thay đổi càng ngày càng thành thục có mị lực, nhưng mà tất cả đều không thay đổi. Anh vẫn cưng chiều cô, vẫn dành cho cô tình yêu giống như ban đầu. Hoàn chính văn Tác giả Mộng Tiêu Nhị Thể loại Hiện đại, thanh xuân vườn trường, nữ chính câm, sủng, ngọt, HE Số chương 52 chương + 18 ngoại truyện Editor Simi Similovecat Giới thiệu 1. “Lớp mình có một bạn học mới chuyển đến, tên là Tần Dữ.” “Hôm nay Tần Dữ nói chuyện với mình, cậu ấy hỏi mình văn phòng của chủ nhiệm lớp ở đâu? Nếu mình có thể nói được thì tốt biết mấy.” “Hôm nay mình đã đổi bạn ngồi cùng bàn mới, là học sinh giỏi và nam thần Tần Dữ. Bây giờ đang là một giờ sáng, mình chẳng thể nào nhắm mắt lại ngủ nổi.” “Hôm nay trong giờ lên lớp, có hai nữ sinh lớp khác đến tìm Tần Dữ, đây đã là nhóm nữ sinh thứ tư trong tuần này rồi.” “Kì nghỉ lễ mùng một tháng năm, đã ba ngày rồi mình chưa được gặp Tần Dữ.” Bồ Thần chưa bao giờ nghĩ tới nhật ký của mình sẽ bị các bạn học đọc được. Trong lớp học đột nhiên im bặt, tất cả mọi người lén lút ngồi phía trước hóng chuyện, Bồ Thần với thành tích bình thường, đã vậy còn không thể nói chuyện mà cũng thầm thích Tần Dữ. Không biết Tần Dữ sẽ phản ứng thế nào nữa. Lúc này, nhật ký vừa vặn truyền đến tay Tần Dữ. Bồ Thần siết chặt cuốn sách trong tay, xấu hổ vô cùng. Tần Dữ cầm theo nhật ký đi đến trước bàn của Bồ Thần “Ngày đầu tiên vừa chuyển đến đây, mình đã thích cậu rồi, còn cậu thì sao?” 2. Ba của cô là người khiếm thính. Ba đã nỗ lực hết sức mình với cơ thể không hoàn hảo ấy để tạo ra cả một vùng trời vẹn toàn cho cô. Ba chính là người đàn ông anh tuấn nhất trong lòng cô. Năm mười sáu tuổi đó, cô gặp được một thiếu niên bất cần đời, ngang ngạnh. Sau này, trong lòng cô, anh cũng là người xuất sắc y như ba của mình. Thời gian thấm thoát trôi qua. Anh càng tăng thêm vẻ cuốn hút, chín chắn. Chỉ có một điều không hề thay đổi là anh vẫn luôn yêu thương, nuông chiều cô, vẫn là thứ tình yêu như thuở ban đầu ấy. Trong thế giới tĩnh lặng, cô có ba, và có anh. P/s Nữ chính không thể nói được, dây thanh đới đã bị tổn thương do tác động bên ngoài [1]. Giới thiệu ngắn gọn Anh mãi yêu em qua bao năm tháng. Chủ đề Một đời, một kiếp, một đôi. [1] Dây thanh đới hay còn gọi là dây thanh âm là một cặp dây như nếp gấp bằng màng nhầy nằm bên trong thanh quản. Khi phát âm như là nói, hát, luồng hơi từ phổi đẩy lên làm các dây thanh rung động, từ đó tạo ra tiếng theo Wiki. Tác giả có dùng từ 后天 để miêu tả, có nghĩa là mắc phải acquired. Trong y khoa, mắc phải được định nghĩa là không phải bẩm sinh hoặc di truyền mà do một yếu tố hoặc tác động nào đó từ bên ngoài khiến con người bị căn bệnh đó, nên có thể hiểu là Bồ Thần không phải bị câm bẩm sinh nhé.

thế giới tĩnh lặng và anh